Thứ Năm, 30 tháng 6, 2011

Con cũng chỉ là người bình thường

http://dantri.com.vn/c130/s130-493820/con-cung-chi-la-nguoi-binh-thuong.htm

Con biết ba mẹ luôn mong muốn con là một người xuất sắc, có thành tích vượt bậc cũng chỉ vì ba mẹ luôn kì vọng vào con và mong muốn những điều tốt nhất cho con. Ba mẹ mong muốn đào tạo con là một “công dân thế giới”- giỏi văn hóa, tiếng Anh như gió, vi tính cũng rất cừ, biết thể thao, thành thạo kỹ năng thuyết trình, giao tiếp, làm việc nhóm…

Con nhớ hồi con học lớp 1 mẹ nhất quyết bỏ ra không biết bao nhiêu tiền để con đi học tiếng Anh ở các trung tâm tiếng Anh quốc tế. Con ngại giao tiếp, vốn Tiếng Anh cũng không nhiều, nên chẳng dám nói chuyện với ai. Kết quả là kỹ năng giao tiếp chẳng khá hơn là mấy.

Lên lớp 3 mẹ lại đầu tư cho con đi học vẽ và nhạc. Ba mẹ sắm cho con bao nhiêu là dụng cụ, nào là giá vẽ, nào bút màu… Nhưng 2 tiếng ngồi trong lớp học là cả một thử thách lớn với con. Bởi con không có năng khiếu vẽ, con cũng không thích vẽ lại cứ phải tô tô xóa xóa. Con chán đến nỗi cứ đến giờ học vẽ là cầu mong sao thời gian trôi qua thật nhanh, hoặc ước sao một tuần đừng có ngày thứ Sáu.

Rồi khi con tham gia lớp học đàn, cứ ăn cơm xong ba hò con mang đàn ra tập. Hôm nào cũng gõ từng bấy nhiêu bản nhạc nhưng con chẳng hề cảm thấy rung động. Nhiều hôm chán quá nhân lúc ba không để ý con gài chế độ tự động vào đàn, miễn là có âm thanh vang lên, ba mẹ tưởng con đang tập đàn là được.

Còn biết bao là lớp học khác mà con đã từng phải tham gia cho dù không hề thích. Con còn nhớ, có những bữa cơm mẹ kể chuyện con của cô bạn cùng cơ quan vừa đạt giải học sinh giỏi thành phố, lại nói tiếng Anh lưu loát, đàn hay. Rồi mẹ kết luận: “Sao con nhà người ta cũng ăn cơm thế, cũng ở thế mà lại giỏi đến vậy. Đẻ được đứa con thế cũng bõ những ngày tháng vất vả”. Ba mẹ có biết con đã tủi thân như thế nào không?

Con biết câu chuyện của ba mẹ chỉ nhằm mục đích “khích tướng” con gái. Nhưng ba mẹ xin hãy hiểu cho con, con đã cố gắng hết sức rồi.

Tự biết mình không có tài, con chăm ngoan, nghe lời ba mẹ. Con không bỏ học, không la cà quán xá, không đàn đúm bạn bè, không đua đòi ăn diện. Con đã cố gắng học hành chăm chỉ nhưng cuối năm cũng chỉ được học sinh tiên tiến.

Sắp tới đây con sẽ bước vào kỳ thi quan trọng nhất của đời học sinh - kỳ thi đại học. Ba đã từng nói với con: “Trường đó là trường quá tầm thường mà con không đỗ thì ba cũng chịu không còn gì để nói với con nữa”. Mẹ thì bảo: “Con cái nhà các bác bạn mẹ toàn chọn những trường đỉnh hơn nhiều, mà cầm chắc tấm vé vào trường rồi. Con chọn trường tầm tầm thế này cố mà giành thủ khoa…”. Con thấy rất áp lực. Con run sợ, nếu không đạt kết quả như ba mẹ mong muốn, mọi sự sẽ thế nào?

Con chỉ là một người bình thường. Tương lai con còn dài, biết đâu một ngày nào đó con sẽ phát hiện ra mình có sở trường về một ngành nghề nào đó. Vì vậy xin ba mẹ đừng so sánh, đừng tạo áp lực cho con bằng những kì vọng của mình. Con có thể không phải là một họa sỹ giỏi, một nghệ sĩ múa điêu luyện, một người nói tiếng Anh như gió hoặc một thủ khoa… nhưng chắc chắn con là một đứa con ngoan, hiếu thảo. Điều đó có đủ làm cho ba mẹ vui lòng?

Không có nhận xét nào: